Bạn nhọc nhằn lắm phải không?
Đúng rồi, đâu dễ dàng cho một người thường cầm một ly nước trên tay trong 1h nhưng đây bạn đang vác trên người một cái bụng cứ lớn dần theo năm tháng.
Đi đâu? Làm gì? Cũng mang theo, thật chẳng dễ chịu gì? Lại còn phải vừa làm việc để kiếm tiền vừa chăm lo chồng con và đối nội đối ngoại nữa.
Chưa kể 3 tháng đầu nghén lắm, mệt lắm, có khi đau đầu, có khi nôn, có khi cơ thể như rã rời, ăn không ăn được, ngủ không ngủ được.. nhưng chẳng ai san sẻ được, mà nói ra thì lại nói chỉ giỏi diễn với chồng con.
Nếu lấy được người chồng thấu hiểu thì anh san sẻ cùng, anh thông cảm những lúc vợ cáu, anh ôm vào lòng những khi vợ khóc, anh xin lỗi những khi làm vợ buồn, anh chia sẻ việc nhà, anh nhẹ nhàng kiên nhẫn với bạn hơn, anh gánh vác công việc, anh thương vợ nhiều hơn bởi anh biết bạn đã hy sinh rất nhiều, đã vất vả rất nhiều trong hành trình này. Thì đó là may mắn phước đức bạn tu được
Ngược lại là một người chồng ích kỉ trẻ con, coi việc vợ mang bầu là bình thường như bao người khác, nay dỗi mai hờn ngày kia nói nặng nhọc, bạn làm điều gì sai trái anh ấy sẽ trừng phạt bạn, bỏ mặc bạn, chỉ biết đến bản thân mà không hiểu hết những gì vợ đang phải trải qua thì cũng vui vẻ coi như đó là bạn phải trả nợ nhân quả tiền kiếp với anh ấy. Cũng đừng trách anh ấy, đơn giản anh ấy chưa đủ trí tuệ để nhận ra những giá trị tốt đẹp mà bạn mang lại?
Chưa đủ trưởng thành để gánh trách nhiệm làm cha?
Chưa đủ nhận thức để thấy những điều mình làm sẽ gây hại cho con thế nào?
Chưa đủ hiểu biết để thấy những điều anh làm sẽ dẫn đến mất kết nối tình cha con suốt cuộc đời sau này ra sao?