Nếu có chia tay thì đó là vấn đề của 2 người, nhưng dòng máu chảy trong con bạn vẫn là của ông ấy nên bản chất nó không mất cha. Và bạn cùng anh ta cũng không đánh mất cuộc đời mình.
Hôn nhân bản chất không dễ dàng gì cho người trưởng thành, họ cũng phải gồng mình lên để chống đỡ các nghịch cảnh, họ phải nhẫn nhục hy sinh cái tôi của mình rất lớn, họ phải ngậm đắng nuốt cay mới vén được mây đen phủ kín bầu trời, nhưng vẫn không bao giờ vén hết. Họ mới cầm cự được gia đình bình yên có thể nhất.
Còn bạn thì sao?
Chưa học bò, chưa học lẫy làm sao biết đi mà lại mong biết chạy.
Để nói rằng bước vào hôn nhân mà có được hạnh phúc là điều ảo tưởng, mà chính xác hơn là trả nợ nghiệp nhân quả tiền kiếp cho nhau mà thôi. Đã là trả nợ thì lấy đâu ra vui?
Bạn cứ thử tính đi người giỏi chịu đựng thì sống được với nhau 50 năm hoặc hơn chút. Nhưng thử hỏi giây phút thực sự bình yên và hạnh phúc với nhau có nổi 365 ngày không? Họ sẽ kể cho bạn cả một bộ phim dài tập tuổi thanh xuân đầy nước mắt.
Đôi khi chia tay nhau không phải vì ta và người đó không còn thương nhau nữa mà để cả hai có thời gian để lớn. Hôn nhân là cái mâm quá lớn mà bạn và anh ta chỉ là cái bát nhỏ nó không thể lấp đầy. Nên tách nhau ra để tốt hơn chứ không phải là thất bại.
Biết đâu sau thời gian đó còn duyên còn nợ lại quay về trả tiếp nhưng trong hoan hỷ hơn nhỉ?