Nếu bước ra thì sẽ toang, 2 bên kiểu gì cũng giận nhau, không nói chuyện ít nhất 1 ngày, rồi đủ thứ chuyện xảy ra ngoài ý muốn..
Nếu ở lại thì làm sao cho đỡ nhục mà vẫn vui vẻ, sự tức giận tan biến được.
Rồi người vợ gượng cười và cất lên như thể không nghe thấy gì:
- Em phát lại nhé
Người chồng:
- Em chơi như thế không đúng
Người vợ vẫn kiểu nhây nhây:
- Ừ, thì phát lại
Người chồng miễn cưỡng bước sang nhưng anh không nói thêm gì nữa. Mọi thứ coi như không có chuyện gì.
Nhưng trong đầu người vợ vẫn không ngừng đấu tranh tư tưởng và vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm, cô ấy vừa chơi vừa giao tiếp với chính mình:
- Đó chỉ là câu nói nhất thời thôi, chứ anh ấy không có ý gì. Đừng vì câu nói lỡ lời mà khiến mọi chuyện xấu đi, đừng để tâm vào câu nói đó. Bố mình nghe thấy chắc gì bố đã giận mà mình phải giận. Mà câu nói đó cũng có khiến bố mình xấu đi đâu mà mình phải phản ứng.
Sau đó cô ấy vừa chơi vừa nói với chồng mình duy nhất một câu là:
- " Từ lần sau anh không được nhắc về bố mẹ như thế nhé"
Người chồng như biết lỗi nên không nói lại câu gì.
Vợ chồng vẫn vui vẻ chơi, rồi đi ăn sáng, về nhà tắm rửa, cùng nhau đi làm và NHƯ CHƯA HỀ CHIA LY.
Kết quả là mọi chuyện vẫn tốt đẹp và không có bất kì điều tồi tệ nào xảy ra mà lẽ ra nó phải xảy ra mới đúng quy luật thông thường.
Bạn nghĩ sao về cách cô ấy phản ứng?
Cô ấy đang được hay đang mất?