3 mẹ con đang ăn thì đứa con 6 tuổi ngập ngừng và nói “Sáng nay bố đưa con đến nhà bạn gái bố chơi, con thấy bố hôn cô ấy. Nhà cô ấy nghèo lắm mẹ ạ, cô ấy còn nói với bố là mua ô tô cho cô ấy nữa. Bố không còn yêu mẹ nữa đâu”
Nói xong câu ấy thì con khóc rồi chạy nhanh vào phòng. Tôi ngồi đần ra và chết lặng đi, không nói được một lời nào. Tôi chưa hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Đầu óc quay cuồng, chân tay run rẩy, tiếng bát rơi xuống nền nhà làm tôi bừng tỉnh.
Tôi chạy ùa vào phòng ôm lấy con và hỏi tới tấp, 2 mẹ con ôm nhau khóc. Tôi vội đi tìm điện thoại thì thuê bao không liên lạc được. Lòng bồn chồn, khắp cơ thể như có kiến bò cắn xé da thịt. Tôi bấm điện thoại liên tục cứ như thể đó là việc cần nhất, gấp nhất mà tôi cần phải làm vậy.
Tôi điện đi khắp nơi, cho mẹ chồng, cho chị chồng, cho bạn chồng, cho tất cả ai mà tôi có thể nghĩ ra chồng tôi sẽ về đó. Nhưng mọi người đều chung câu trả lời là “ không có”. Tôi ngồi sụp xuống nền nhà và khóc. Các con tôi chạy ra, cả 3 mẹ con ôm nhau khóc vật vã trên nền nhà như thể chúng nghe tin bố nó chết vậy. Tay tôi vô tình chạm vào trán thằng con lớn thì thấy rất nóng, linh cảm cho thấy hình như có gì không ổn. Tôi chạy đi lấy máy đo nhiệt độ. 39 độ, tôi hoảng quá vội vã lấy thuốc cho con uống rồi chườm cả cơ thể. Đứa nhỏ thì ngồi đó khóc “ bố ơi, bố đừng bỏ con”.
Tôi không cầm được nước mắt, đôi mắt nhòa đi vì thương mình, thương con. Tôi không thể hình dung ra sẽ có ngày tôi phải rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Trong lúc anh đang mây mưa bên người tình anh có thể tưởng tượng ra cảnh này đang diễn ra ngôi nhà của mình không?
Tôi phải suy nghĩ rất nhiều để gọi điện cho một người . Người mà tôi rất tin tưởng, tôi muốn có lời khuyên từ người đó.