Mấy ngày hôm nay, tối nào tôi cũng nhận được những cuộc điện thoại vào lúc nửa đêm từ những người phụ nữ đã có gia đình. Nội dung chung là PHÁT HIỆN CHỒNG NGOẠI TÌNH.
Họ bế tắc, đau đớn, hoang mang.....không biết phải làm thế nào? bắt đầu từ đâu? Nên dừng lại hay tiếp tục? Nên ứng xử ra sao trong tình huống này?
Có cái gì đó như tan vỡ, bầu trời sụp đổ. Chân bước khổng nổi mà nằm thì như có kiến bò trong da thịt. Mọi thứ ùa về rồi vụt mất như thể sắp mất một cái gì đó lớn lắm, nhiều lắm, quan trọng lắm... dơ tay ra cố với cố với... mà với không được.
Nước mắt ở đâu cứ tràn về chẳng ngăn nổi. Ăn cái gì cũng nghèn nghẹn, uống gì cũng thấy đăng đắng nơi cuống họng.
Trong đầu lúc này có rất nhiều thứ hỗn loạn, nhảy múa như muốn phát điên lên vì uất hận.
Chỉ muốn gào thét thật lớn cho phẳng cả cái thế giới này. Muốn xé xác người đàn ông phụ bạc ấy cho rõ trắng đen. Muốn đập tan cái mặt của người phụ nữ trơ trẽn kia sao dám .. để cho bõ ghét .Muốn vác con, xách đồ ra khỏi căn nhà đến một nơi thật xa để không bao giờ phải nhìn thấy khuôn mặt giả tạo ấy. Muốn chấm dứt mọi thứ từ đây.
MUỐN...MUỐN...MUỐN...ĐẬP TAN MỌI THỨ ĐANG HIỆN RA TRƯỚC MẮT.
Mặc cho mọi chuyện đến đâu thì đến, bà chẳng cần.